Chào tháng 8 - mùa thu… mùa của nổi nhớ…!

Tháng tám, mùa thu lại lặng lẽ về theo sau những cơn mưa ngâu dai dẳng những nỗi niềm, xoa dịu những ngày hè bỏng rát. Đâu đó cơn gió lạc mùa, lẫn trong tiếng mưa, nghe rít lên từng hồi như nỗi lòng của người lữ khách đi lạc. Lạc lõng, chơi vơi và cũng đủ buồn cho một đêm trở gió. Tháng tám, trời vẫn đổ mưa ngâu, như lưu luyến những điều gì quá đỗi. Những cơn mưa tháng tám chẳng vội vã, cứ chầm chậm, lặng lẽ mà dai dẳng như gửi vào đó những yêu thương nhung nhớ của những ngày xa cách, đợi chờ và lại chia xa.

Tháng tám, những tia nắng nhẹ nhàng, len lỏi qua những đám mây trắng thả trôi trong chiều gió. Chút nắng của hạ gửi lại vào thu, bây giờ đã thôi bỏng rát, đâu đó phảng phất chút se lạnh của đông sắp đến trong cơn mưa ngâu. Cơn gió bảng lảng thổi màu kí ức vô tư đùa qua tóc rối, lòng hoang hoải tìm ngày đã cũ. Tháng tám, mùa với những mảng màu của lá vàng rơi, mùa của cốm xanh tỏa hương ủ trong những lá sen đồng nội. Ai đó khẽ nhắc có cơn gió mùa đang chạm cửa, chạm vào mùa đang sang, những cây bàng lại sắp gầy, rồi Hà Nội lại có những đêm lạnh đong đưa bên cửa sổ, khẽ hỏi lá sắp vàng chưa nhỉ?

Tháng tám, chẳng phải là nắng rất mong manh sao? Là những chiều xao xác gió, là những lần bắt gặp nỗi nhớ không tên, là những khi thấy một ai đó khác trong chính bản thân mình, là khi đắm mình trong sự chằng chéo giữa hư và thực… Ai đó chông chênh cùng nỗi nhớ mùa thu chờ một người. Lặng yên một khoảng, giật mình khi nghe tiếng gió thì thào “Thu đang về rồi đấy, vẫn dịu dàng và mơn man như thế “, những con đường đấy nắng mà không gay gắt chói chang, tự thấy lòng mình cũng đang chuyển mùa?

Tháng tám, câu thơ ai làm dở còn bỏ ngỏ bên hiên nhà, thoáng chút ngỡ ngàng và bối rối khi khẽ khàng đặt dấu chân nhỏ bé lên chiếc cầu mùa thu để nối liền giữa hạ và đông. Tháng tám, mang chín rộ của một ngày mùa hạ nhưng lại vương vấn chút gì non tơ lắm của một mùa thu. Cái tiết trời giao mùa dịu dàng không đủ để cho mùa thu chín vàng trên màu của lá, trên hương của hoa sữa, trên vị ngọt ngào của gánh cốm xanh và càng không đủ để sáng bừng như một ngày mùa hạ, chỉ dám gom hương sen đượm nồng để ngan ngát một buổi chiều hồ Tây gió lộng để đêm nay thu về, tháng tám ngổn ngang…

Admin

Tác giả: ad. Administrator
Nguồn:Sưutamonphuong Sao chép liên kết
Bài tin liên quan
Chính phủ điện tử
Tin đọc nhiều
Liên kết website
Thống kê truy cập
Hôm nay : 52
Hôm qua : 286
Tháng 11 : 8.605
Năm 2024 : 231.100